Càng lúc càng thấy ghê tởm bản thân ^^ Ghê tởm sự giả tạo và dối trá, sự trốn chạy và sợ hãi, cả những cảm xúc không bao giờ nên có.
Nói cách khác, worst of the worst =))
Kazu từng nói, nếu không bằng người khác, hãy chạy. Ừ, vẫn đang chạy đấy, nhưng là vừa chạy vừa nhắm mắt. Tôi sợ những điều mình sẽ phải đối mặt.
Có thể mở mắt, nhưng chưa bao giờ đủ tự tin.
Khi mở mắt ra, tôi sẽ có những gì?
Hay chăng là sự chăm sót cuối cùng của cha mẹ?
Hay chăng là sự đau thương của bố về đứa con gái hỗn xược?
Hay chăng là sự lợi dụng từ tất cả mọi người xung quanh?
Không phải bạn bè tôi không có, nhưng nói ra thì, đã bao giờ có người cần tôi? Thật sự cần ^^
Đặt trường hợp, nếu tôi và một núi tiền trị giá khoảng 1 tỷ dollars chuẩn bị rớt xuống vực, bạn - người đang đọc bài này, sẽ chọn ai? Xin cân nhắc, 1 tỷ dollars này sẽ là số tiền của bạn từ trước.
Ôi, lạc đề rồi.
Tóm lại, tôi viết bài này không phải để thương xót cho bản thân khốn nạn, mà là để chửi, tự kỉ.
À, sao mà chửi bản thân được, khi chính mình cũng không biết mình là người như thế nào? '__'
Đáng tởm, vô dụng =))
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét