Hihi :)
Cái này là tôi thích lảm nhảm, lảm nhảm một mình tôi nghe thôi :) có lẽ nhiều khi, con người cũng cần lảm nhảm lắm đấy.
.
.
Lâu lắm rồi tôi mới viết lại. Không phải vì tôi không muốn viết đâu. Tôi muốn viết lắm, và tôi cũng thích viết vô cùng, nhưng mỗi khi bắt đầu thì tôi lại bị mất khả năng chọn ngôn từ diễn đạt cảm xúc của mình.
Tôi tự nhủ với bản thân, có lẽ chăng đó là sự tích góp xúc cảm? Như thể mỗi ngày, tôi sẽ bỏ chút suy nghĩ, chút trái tim của mình vào trong một chiếc bình thủy tinh; đến khi bình đầy thì xúc cảm sẽ trào dạt ra, và tôi sẽ lại có thứ để nói, để viết, để tâm trạng.
Có lẽ, đến khi không còn viết được nữa, tôi mới nhận ra, "viết" quan trọng với tôi như thế nào. Như hoa cần nước, như yêu thương cần yêu thương, như con người... cần sự chia sẻ :)
Hihi
Vậy là đã lâu lắm rồi, tôi không được chia sẻ một cách thoải mái đấy.
Ngày trước, vì bố mẹ hay đánh tôi, tôi cứ khóc hoài, buồn hoài, và viết hoài. Tôi cứ vu vơ mấy câu chữ, ngẩn ngơ những tiếng lòng, để rồi trải tất cả lên cái blog thân yêu này.
Tôi đã gọi nơi đây là "nhà", vì chỉ ở nơi đây, tôi mới tâm sự được. Có lẽ sẽ rất nhiều người đọc, có lẽ sẽ chẳng ai thèm đọc, tôi không quan tâm nữa.
Tôi chỉ cần biết là tôi đang tâm sự, và tôi đang được lắng nghe. Blog của tôi im lặng ngồi nghe tôi, cho tôi đối diện với bản thân, và giúp tôi hết buồn. Nó không nói lại tôi, hay bắt tôi làm những gì tôi không thích cả.
Từ khi nào, "viết", đã trở thành một phần không thể thiếu của tôi rồi.
.
.
Dạo này tôi cứ ngẩn ngơ ra, như ngốc vậy.
Mấy hôm nữa tôi sắp đi du học rồi, đi về một nơi xa lắm; tưởng chừng như tôi sẽ mãi mãi không gặp lại một vài người bạn nữa.
Cảm giác là lạ, như thể bạn lớn lên, và mọi thứ càng lúc càng rời xa khỏi những gì bạn mơ. Bạn mơ về những điều vĩnh hằng, bạn mơ về những mối quan hệ hoàn hảo kéo dài thật lâu, và đùng một cái, chúng chấm dứt.
Vì tôi đã mất đi người tôi từng gọi là BFF :)
Vì tôi đã mất đi tất cả những ai tôi từng gọi là BFF :)
Nên giờ tôi chẳng tin vào gì nữa cả.
:)
Thường thì tôi thích lạc quan lắm, lạc quan đến vô cùng, lạc quan như con nít. Đến mức có lẽ ai đó thấy, sẽ bảo là "con này ngây thơ quá", "kệ nó, để nó nếm trải sự đời rồi thì hết dám ba hoa luôn".
Chắc là không ngây thơ đâu.
Chỉ là vì tôi biết đến sự thật đau đến tột cùng rồi, nên tôi cần một điều để tin vào.
Tôi muốn tin vào những thứ thật đẹp, thật đáng yêu, thật ngây thơ.
Tôi muốn mơ về những đẹp tươi thuở bé tôi từng mơ.
Tôi muốn ngây thơ, tôi muốn cười, tôi muốn không ai biết là tôi buồn.
:)
.
.
Hihi, dạo này lúc nào tôi cũng cười :))
Cũng có nghĩa, lúc nào cũng buồn.
Vậy nên, tôi ghét nụ cười của chính tôi.
Nó là thứ giả tạo nhất tôi từng thấy.
.
.
Tôi quên hết những kỉ niệm đẹp của tôi rồi.
Làm sao để nhớ ra?
.
.
Trống rỗng.
Đầu tôi trống rỗng. Tim tôi trống rỗng. Cả cơ thể và tâm hồn tôi trống rỗng.
Tôi phải bỏ gì vào, để nó hết trống rỗng?
.
.
Bây giờ là 5h53 sáng.
Dạo này ngày nào cũng thức đến giờ này :)
Ngủ cũng không được nữa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét