Chủ Nhật, 31 tháng 5, 2015

31/5/2015

Những ngày này, mình rất buồn, như thể lồng ngực bị trống rỗng. Tim mình được lắp đầy bởi những giọt buồn tinh khiết nhất, nhẹ nhàng nhất và tĩnh lặng nhất. Mình không còn khóc, không còn đau, thậm chí không nổi điên như mọi lần nữa. Chỉ buồn thôi. Rất buồn.

Mình cảm giác mình đang đi lạc. Lạc trong một thế giới vốn không thuộc về mình.

Ngày trước, mỗi lần mình muốn khóc, việc duy nhất mình làm là viết blog. Mình đưa hết tâm tư và bức xúc vào cái thùng rác be bé này, hay là dịch những bài nhạc cùng tâm trạng với mình. Lớn lên rồi mới hiểu, việc ngày xưa mình làm nó ấu trĩ đến mức nào. Nỗi buồn của mình đâu đủ để kể ra bằng lời được nữa? Cảm xúc của mình đâu còn phù hợp với bất kỳ bài nhạc nào? Muốn thoát khỏi thế giới ảo mình tự tạo nên thì cũng không còn biết mình thuộc về đâu trong thế giới thực.

Mình vẫn luôn ở trong giai đoạn quá độ, chưa rõ là từ đâu và đi đến đâu. Chỉ biết, mình không đứng ở một nơi cụ thể nào cả. Mình ở ngoài lề, nhìn mọi người sống, và mình buồn nỗi buồn của riêng mình. Mình biết, mình là một con người không hoàn chỉnh. Tuy nhiên, lần đầu tiên, mình không muốn đi đến nơi của người khác nữa. Mình muốn ở một mình.

.

Thời gian thường tạo cho con người ta những thói quen xấu, xấu đến mức nghĩ đến chỉ thấy xót.

Nhiều hôm đang nằm ngủ, mình vẫn mơ hồ quàng tay qua để vòng ôm lấy ai đó, để rồi lại tỉnh dậy và nhận ra: chẳng còn ai nằm kế bên nữa. Mình tưởng còn được không nằm lên trên ngực của người đó, tưởng vẫn đang nghe nhịp tim và tiếng thở mạnh của người đó, và được vuốt tóc, hôn trán. Mình nhận ra, mình chỉ còn một mình.

Có nhiều lần mình tự hỏi bản thân: là mình nhớ chính bản thân ai đó, hay là mình đơn giản nhớ sự hiện diện của ai đó - dưới tư cách là một người con trai - trong cuộc đời mình? Nếu vòng tay, lồng ngực đó không phải của người ấy, mà là của một người con trai khác, liệu mình có thấy vui không?

Mình biết mình đang buồn, nhưng lại kông biết cần gì để hết buồn.

Mình sợ, nếu ai đó lại vòng tay ôm mình, mình cũng sẽ ở lại trong vòng tay ấy. Không có sức để bỏ đi nữa.

Nực cười ở chỗ, mình thậm chí không còn nhớ gương mặt người ấy nhìn như thế nào nữa. Mình không nhớ được những chuyện vui buồn đã xảy ra, không nhớ được mình đã từng yêu người ấy như thế nào, cũng như người ấy đã từng thương hại mình như thế nào. Mình chỉ nhớ, có một người con trai từng ở trong cuộc đời mình, và đã năm lần bảy lượt bỏ mình đi. Còn mình, chưa bao giờ có đủ tự trọng để từ chối người ấy muốn quay lại.

Điều duy nhất mình nhớ được là sự hiện diện, là những lúc nằm ôm nhau. Mình thích áp tai vào ngực người ấy, dụi đầu vào - vì ngực người ấy to và rộng, rồi ngủ thật ngon. Tay người ấy to và ngực rất ấm, ấm đến mức mình không bao giờ có khả năng từ bỏ được.

Chắc đó cũng là lúc duy nhất mình vui. Được nằm trong tay người khác và ngủ. Cảm giác như được bảo vệ.

.

Mình muốn chết.

Rồi mình lại thấy sợ chết. Mình sợ buồn, nhưng lại muốn chết để hết buồn. Mình sợ không được yêu thương, cũng sợ nếu chết không còn ai để ý đến sự tồn tại của mình nữa. Mình sợ được yêu thương, cũng sợ nếu chết sẽ phụ lòng người thương mình. Mình sợ vô vàn những điều phi logic mà chỉ mình hiểu được lý lẽ của chúng.

Thật sự mình muốn biết, rốt cuộc mình đang ở đâu?

Thứ Sáu, 25 tháng 7, 2014

Tin vắn.

Dạo này mình không còn đủ thời gian và năng lượng để chăm cho blog này được nữa. Như mọi người cũng thấy, mấy tháng trời mình mới đưa lên được một bài viết. Từ bài viết cuối cùng cho đến bây giờ, cũng là gần một năm rồi.

Những bản dịch cũng như cập nhật tình hình của mình bây giờ hầu hết sẽ ở trên facebook mình: Amelia Bui. Nếu bạn nào muốn giữ liên lạc với mình, cứ gửi tin nhắn và mình sẽ accept friend request (vì mình xóa hầu hết các requests của mình).

Cám ơn các bạn nhiều ạ. :)

Thứ Hai, 26 tháng 8, 2013

(:

Chia tay đến nay hình như cũng phải được hai tháng rồi. :) Thật ra, ngay từ đầu mình đã không tập cho bản thân thói quen đếm thời gian nữa. Ti tỉ những thứ từng làm mình vui như chờ đến anniversary từng tháng, chờ những trưa dậy muộn rồi pm nói chuyện cho một ngày lành, đến sau này lại chỉ làm con dao cứa thêm cho nát lòng. Vậy nên mình cũng chẳng quan tâm, cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, và nhất quyết là không để ý đến đã chia tay tự bao giờ.

Lắm hôm mình tự hỏi bản thân, tại sao ngày xưa lại chia tay? Là mình hiểu lầm, hay vì người kia sai? Là mình thật nghiêm khắc đến quá quắt, hay chính người đó cũng vô tâm mà làm tổn thương mình? Nhan nhản câu hỏi, vân vân và vân vân những băn khoăn chưa được trả lời, được gác lại sang một thứ được gọi là "ngày mai", để rồi ngày mai lại cứ gác lại cho ngày mốt nữa.

Cuộc tình dù đúng hay sai, vẫn là một cuộc tình đẹp. :) thứ hiếm hoi đã thay đổi mình một cách gần như toàn diện, mặc dù không phải cố gắng chút nào. Mình biết đau là gì, biết bị phản bội là gì, biết bị so sánh với người khác là gì, biết nhiều chuyện khác nữa. Cũng là một trải nghiệm mà, phải không?

:)

Con gái, ai cũng xứng đáng được tôn trọng và yêu chiều mà, phải không?

Thứ Sáu, 7 tháng 6, 2013

Thương mẹ.

Mẹ ơi,

Trên mạng dạo này bỗng lan nhau một truyện ngắn, về một người mẹ và hy sinh của người mẹ đấy, về một người con và vô ơn của kẻ làm con. Cứ thế, lan từ người này đến người khác, truyền tay nhau mà đọc, chia sẻ nhau mà ngẫm, rồi từ đó lại thương mẹ mình hơn và tự trách mình hơn.

Tóm tắt đại khái câu chuyện rằng, có cậu con trai sinh ra trong gia đình không có bố, người mẹ bị chột mắt một mình tảo tần nuôi con. Bọn trẻ vô tư cứ chọc thằng bé, tội có mẹ bị chột, làm nó ghét luôn mẹ mình và thờ ơ với mẹ suốt cả cuộc đời. Tận khi nó có vợ con rồi, mẹ nó đến tìm, nó xua như đuổi tà, làm bà mẹ ngậm ngùi “Xin lỗi cậu, tôi vào nhầm nhà”. Đến ngày nó quay về quê, tìm mẹ nó, mới hay tin mẹ mất, để lại một bức thư với nội dung ngắn ngủi: “Con đọc thư này chắc mẹ cũng đi mất rồi.  Xin lỗi con vì mẹ bị chột mắt. Ngày bé con gặp tai nạn, bác sĩ nói phải lấy đi một mắt của con, nên mẹ cho con luôn mắt của mẹ, không ngờ vì vậy mà lại bị con ghét. Mẹ yêu con nhiều lắm, con nhé. Lúc nào mẹ cũng ở bên con cả.”

Con đọc câu chuyện này vào ba giờ đêm sáng mùng một tháng sáu, là hai giờ chiều thứ bảy ở bên mẹ. Buổi sáng bố mẹ gọi con vẫn còn bận bịu lắm, nhưng bố mẹ tranh thủ từng phút gọi cho con vui, gọi cho biết tin con đang ở đâu và làm gì, gọi cho đỡ nhớ tiếng của nhau, đỡ nhớ bản thân nhau. Vì mẹ con mình, do quyết định du học của con, mà xa nhau đến tận nửa vòng trái đất, cách nhau tận cả ngày bay để gặp nhau; đến cả sắp xếp mà gặp nhau, nói chuyện với nhau cũng tưởng chừng xa vời.

Mẹ lớn lên không có bố, nên chắc hơn tất cả mọi người, mẹ hiểu rõ nhất, xa bố xa mẹ nó buồn đến dường nào. Như lúc nào cũng có khoảng trống nhất định, như tự tin, vui tươi và cả tâm hồn của con bị bóp nát đi một ít, chỉ có thể được lắp đầy khi gần bố mẹ.

Con nhớ bố mẹ nhiều lắm. Do dạo rồi con lơ đãng và trễ nãi nên lại bỏ lỡ mấy tháng trời ở gần bố mẹ, phí biết bao tiền của và thời gian. Con cứ hay tưởng tượng, giờ này con ở Việt Nam là con đang gân cổ lên cãi đổng mẹ để trốn rửa bát, đang lén lút mẹ mua khoai chiên hay bánh tráng trộn về ăn, đang nằm lười chình ình ra trên sofa nhà đợi cơm mẹ nấu, hì.

Con đùa chứ, con chả lười thế đâu. Con lười hơn. :)

Rồi con lại tưởng tượng, con ở nhà thì mẹ thấy con ở bên này học nấu được những gì. Con nấu không ngon, nhưng ít ra con cũng biết nấu rồi. Rửa chén con cũng rửa sạch hơn, và vì ở đây chẳng ai lo cho con được, nên mẹ sẽ nhận ra, con học thêm cách tự chăm sóc bản thân như thế nào. Con biết tự nấu cháo khi con ốm, con biết khi đau đầu cần phải uống thuốc gì, vân vân và vân vân những chuyện khác.

Con cứ tưởng tượng mãi, rồi lại bóp chết giấc mơ và về với một sự thật, là con đang ở xa, đang nhìn đồng hồ từng giờ từng phút, trách mình tại sao lại còn đang ở đây mà không về với mẹ.

À, mẹ biết đấy, con dài dòng lê thê lắm, nhưng những gì con nói với mẹ là con nói rất thật. Chẳng cần văn vẻ hoa mỹ nữa đâu. Con nói con thương mẹ là con cũng nói rất thật.

Lại quay về câu chuyện ban nãy.

Tuần vừa qua là tuần khó khăn nhất con trải qua trong suốt 17 năm con sống. Anh chị đuổi con ra khỏi nhà, con phải lê lết từ nhà này qua nhà khác xin ở nhờ mấy hôm, con ngồi ngoài lạnh 4 5 độ suốt mấy tiếng đồng hồ, mặc mỗi chiếc áo thun và quần đùi sơ sài. Con cứ tưởng phải chia tay bạn trai, con cãi nhau với bố mẹ, con cãi nhau với gia đình, con bị mất thẻ xe buýt tháng, bạn thân con không chịu nói chuyện với con, ti tỉ những xui xẻo khác nữa. Mà vì gặp khó nên lại mờ mắt, không nhận ra những hy sinh mất mát, hay những lo âu trong giọng gắt gỏng của bố mẹ với con.

Con nhận ra, cũng như người mẹ chột mắt hy sinh mắt cho con mình, bố mẹ cũng có những hy sinh nhất định và cũng lớn lao của bố mẹ. Chưa bàn đến những đêm mất ngủ bố mẹ gắng làm để chắt chiu thêm vài đồng cho con đi học, cũng chẳng kể đến những chủ nhật bận rộn bố mẹ bạc đi từng sợi tóc; con chỉ muốn nói về hy sinh lớn nhất của bố mẹ cho con, là bán yêu thương và nũng nịu của con cho bố mẹ đi để đổi lấy hiểu lầm và trách móc về mình.

Tự dưng con thấy, bố mẹ nào mà không thương, không lo cho con? Nhưng đến lúc con cái hư, phải cần thời gian cho con cái tự đứng lên mà hiểu được mình sai ở chỗ nào. Lo lắng mà không được nói, yêu thương mà không được tỏ, nhớ nhung mà không được yếu mềm, là hy sinh bố mẹ dành cho con.

Con lại nhớ có một câu chuyện, về cậu bé và kén bướm. Có chú nhộng bướm đang vươn mình thoát ra khỏi kén dày, cậu bé nhỏ đi ngang qua nhìn thấy và phá vỡ kén bướm cho nhộng, để rồi cuối cùng, nhộng chẳng bao giờ hóa thành một chú bướm được.

Giả sử lúc đó, con sai, bố mẹ nuông chiều con, thì đến bao giờ con mới lớn?

Con chỉ muốn nói đôi lời về chuyện ấy, cho bố mẹ hiểu rằng, con biết con sai rồi và con xin lỗi bố mẹ. Con cứ tưởng bố mẹ chả nhớ nhung gì con đâu, nên không gọi cho con suốt. Ấy thế mà bố mẹ ở Việt Nam đi làm mãi, chả nói cho con biết làm gì. Đến lúc Ngọc Anh nói con: “Mẹ Thư nhớ Thư lắm, nói về Thư suốt”, hay có chị nhân viên công ty ngồi cùng xe với mẹ kể con “Mẹ em nhớ em lắm. Có hôm mẹ em và chị đang đi chuyển tiền ngân hàng, mẹ em nói: giờ này Thư nó ăn cơm chưa? Rồi mẹ em khóc đến ốm luôn.”

Thì ra, muốn hiểu cho bậc làm cha làm mẹ đơn giản lắm. Chỉ cần biết, làm cha làm mẹ là làm kẻ hy sinh, còn làm con làm cái thì muôn đời là kẻ vô ơn chẳng đền đáp ơn nổi thôi.

Phụ huynh nào cũng thế, chỉ mắc một sai lầm lớn nhất là hy sinh quá nhiều. Còn sai lầm của đứa con, thường là không hiểu được những hy sinh đó, mà quay lưng lại với đấng sinh thành của chính mình.

Mẹ ơi, mẹ chờ con mẹ nhé. Tháng năm năm sau mẹ con mình lại gặp nhau. Con nhớ mẹ nhiều lắm.

Con của mẹ,

Quỳnh Thư.

.

.

Viết thư mà chả ai đọc được :)) gửi cũng chưa được gửi. Hơi buồn :))

Thứ Hai, 27 tháng 5, 2013

Anh yêu em không?

Nhiều khi em cứ tự hỏi vậy đấy :)

Anh có yêu em không?

Thật lạ là những thể hiện yêu thương của anh đều xuất hiện trước khi anh quay lại nói chuyện với ex của anh :) mà những biểu hiện yêu thương đó, là những bám víu duy nhất của em, để em biết được rằng, anh là một người con trai, đang yêu một người con gái như em. Biêu hiện yêu thương của anh trải dài từ những ngày nắng đẹp, đến những đêm bão tuyết lạnh băng. Ti tỉ những hành động đó, làm em vui, làm em vượt qua những ngày khó khăn xa nhà, những ngày vắng bóng và bị hắt hủi bởi những người khác. Mà không hẳn là bị hắt hủi, chỉ là vì em khó gần, đến mức không gần được với ai thôi.

Anh đừng hiểu lầm rằng em chỉ là một đứa đòi hỏi, không bao giờ nhớ được những gì anh đã cho em, là một đứa vô ơn chẳng biết đáp lại yêu thương của người khác :) vì không phải thế đâu anh ạ. Em nhớ hết, từng chi tiết nhỏ, từng kỷ niệm nhỏ, từng dịp đặc biệt của anh và em.

Giờ anh đang ở Việt Nam, em vẫn đóng chân tại Toronto :) mà mỗi ngày bước qua những nẻo đường cũ xưa mình đi đó, hay băng ghế từng ngồi, hay công viên từng chạy đua, chẳng lần nào em kiềm nước mắt lại được cả :) lắm hôm trên chuyến xe bus đó, ngồi ngay vị trí đó, kế bên em là một ai xa lạ, khiến em cũng không khỏi bồi hồi nữa. Vì chỗ này là của anh và của em, vì chuyến xe bus này là đường em đi và đường anh đi, về nhà của mình :) nhưng giờ còn em thôi, cũng chẳng còn anh nữa rồi.

Em từng trao anh một niềm tin tuyệt đối, niềm tin lớn nhất một người con gái có thể trao cho người con trai. Em sẵn sàng hy sinh những điều khác quan trọng không kém trong cuộc đời em, để em được bên anh thêm một hai ngày nữa :) em chịu bị thiên hạ nhận xét là thứ dễ dãi, con nít hư, đơn giản vì với em, em ở bên anh sẽ quan trọng hơn.

Chuyện tình của em và của anh chẳng suôn sẻ như chuyện tình của người khác chút nào cả. Vì ngay từ ban đầu, em không phải người con gái duy nhất được đứng trong lòng anh :) anh là một người con trai chung thủy, nhưng lại chung thủy với người con gái khác. Anh là người con trai si tình, nhưng lại si người khác, không phải em :) quen em được ba tháng, anh tìm người xưa nói chuyện, rằng anh vẫn còn tình cảm, rằng anh muốn quay lại :)

Lần ấy, em sẵn sàng buông tay, cho anh đến với người ta :) nhưng anh chọn lý trí, rằng em là hiện tại và anh đã quá chán quen xa, chứ không phải anh chọn theo tình cảm :)

Anh nói với người ta ngọt ngào vậy đấy, yêu thương vậy đấy. Mà anh ơi, những lời đó, em chưa bao giờ được nghe anh ạ :) rồi anh nói em, anh đang mỉa mai nó đấy, anh chỉ có em thôi, em cũng tin. Chỉ là, phân nửa niềm tin của em đã ở lại trong sự kiện đó rồi :)

Mỗi khi em tủi lòng vì em thấy, anh ở bên người ta vui hơn, tình cảm hơn, trẻ con hơn, anh lại nói đó là long-term relationship. Mà anh ơi, yêu nhau, thiết gì những khoảng thời gian được tính bằng lờ lịch giấy vô tri? :)

Giờ em phát hiện ra, thi thoảng anh vẫn lén em theo dõi người xưa. Theo dõi bằng cách stalk người ta trên facebook, dù cho người ta đã xóa bỏ anh ra khỏi danh sách gia đình. Em ghen chứ :) nhưng anh thì chỉ thấy mệt mỏi với em thôi. Anh nói là em kể lể, anh mỗi lần em buồn đều chỉ thấy phiền phức, rồi anh lại đi so sánh em với người xưa.

Anh đã buông tay em ra rồi. Và anh cũng đẩy em ra rồi.

Vậy thì thôi, em sẽ bước tiếp :)

À anh ạ, anh phải luôn nhớ. Ngày xưa anh thương người ta như vậy đó, và người ta phũ áo bỏ anh đi, trong khi anh vẫn luôn còn hy vọng ở người ta. Giờ em thương anh vậy đấy, anh cũng đẩy em ra, và còn hy vọng ở người ta.

Hai người đến với nhau đi. Em chưa bao giờ muốn làm người thứ ba :)

Em chào anh, người em yêu nhé :)

Anh chưa kịp đọc hết những dòng em gửi anh, anh chỉ vội xua em đi thôi.

Anh ở Việt Nam có mẹ chăm cho ăn ba bữa, ngủ đúng bữa :) nhưng anh quay lại đây đừng lông bông ngoài đường nữa. Phải ăn đồ ăn ở nhà, ăn cho đủ :) xưa quen em, em không chăm cho anh được tốt như thế rồi :)

Anh ở Việt Nam ngủ đúng bữa lắm, nhưng qua đây lại lúc nào cũng thức khuya. Không tốt đâu anh nhé :) còn trẻ được thức khuya, nhưng đến 2h30 là phải ngủ ngay cho em.

Phải tự chăm sóc bản thân cho tốt, anh nhé.

Chủ Nhật, 28 tháng 4, 2013

:)

(waiting for unikey to be fixed to update)

Và như thế, thật chậm rãi và nhẹ nhàng, những yêu thương rảo bước vào đời em, để lại những dấu chân thật lõm, thật riêng biệt trên tim mềm, rồi lại phũ phàng ra đi trong vĩnh viễn. Có chút hạnh phúc tàn sót lại, trong ngắm nhìn ký ức ngày xanh xa.

Trách cho ai đó chẳng biết níu giữ yêu thương :) để rồi ngẩn ngơ mà bật lên: bỗng sao đau thế?

Từ lõm sâu kia, những giọt buồn tinh khiết, thê lương nhất, tràn ra.

-Những ngày xanh xa / Nhật ký hoa dại-

Thứ Năm, 8 tháng 11, 2012

Lảm nhảm

Vốn chẳng còn muốn nhiều lời. Lời mình nói cũng chẳng còn ai nghe, chẳng mấy ai đọc và nhất là cũng không ai hiểu. Nhưng có những điều thiết nghĩ cần phải nói. Vì cứ giữ trong lòng mà mấy hôm này khóc, rồi lại buồn, rồi lại nhớ nhà và cuối cùng lại khóc.

Nếu ai đó bảo, "Thư ơi, không đáng để khóc đâu.", thì cũng chỉ còn biết cười ngậm ngùi. Người đến hay người đi, dù chỉ thoáng vội qua tim hay đã ngự trị ở đó tự bao giờ, thì cũng đã đã để lại những dấu chân thật riêng biệt trên tim mềm. Huống chi cũng là nửa năm tin tưởng, nửa năm tâm sự, nửa năm quan tâm thật nhiều. Không còn như một viên đá sỏi, muốn ném đi là ném, muốn giữ lại là giữ nữa rồi.

Tốt nhất là mài trái tim lại, cho chai sạn đi, cho mạnh mẽ hơn trước buồn đau cuộc đời. Vì đời đắng quá, chát quá, tim vẫn chưa quen được.

.

.

Mình biết mình trẻ con. Nhưng một người lớn thì cũng chẳng đối xử với trẻ con như vậy đâu.

Mình đã nể lắm khi còn kiềm chế bản thân lại mà không chửi rồi. Đến mức điên lên mà phải chửi thì cứ yên tâm là muốn nhìn mặt nhau cũng khó đấy.

Mà người ta không nể mình, nên giờ mình khinh. Không đáng để quan tâm nữa.

.

.

Càng lớn, cái tôi lại càng nhỏ đi. Nhưng tôi của ngày hôm nay bỗng hóa một tương lai quá khứ đã không muốn trở thành. Tự ti, vớ vẩn, thất bại, dở hơi.

Tôi ghét tôi. Rất ghét.

Amy is a bitch.

.

.

Tạm biệt nhé.

Ai chơi được với mình thì chơi. Không được thì thôi. Mấy bạn đừng viện cớ mình nhỏ tuổi nhất mà áp đặt những yêu cầu của các bạn cho mình. Cứ như không ăn được thì mình sẽ đạp đấy ;))

.

.

Thư ơi, Thư mạnh mẽ mà.

Mạnh mẽ lắm mà.